Nguyễn Hiền Nhân

Chuyện tình Trăng và biển





Anh với  em như trăng và biển,
Hội nhập rồi tan biến xa nhau,
Đêm tuần hoàn sóng nỗi lao xao,
Biển gào thét,trăng nôn nao hoà quyện.

Có những tối biển cô đơn trăn trở,
Điệp khúc buồn vọng đến nghìn sau,
Trăng và biển không được gặp nhau,
Như anh ,em, lao đao ôm nỗi nhớ.

Tình yêu giống trò cut bắt trốn tìm,
Như chiều nào ,anh,em cùng sóng biển,
Đùa giởn nhau hồn xác thả lênh đênh,
Trong sâu thẳm tâm tình dâng quyến luyến.

Sóng lòng mình như khúc hát chênh vênh,
Kể cả lúc chiều đông ,nước sóng sánh,
Tình êm ả mà lắng trong lay láng,
Trăng lặn rồi,biển lại ngấm buồn tênh

Trăng lặn rồi,biển vỗ nhịp bấp bênh,
Dư âm còn lại một màu sóng bạc,
Nước mắt mặn đậm đà hương muối chát,
Biển ghen hờn thèm khát nghiến nghiền trăng...



 

Được bạn: HB đưa lên
vào ngày: 27 tháng 4 năm 2012

Bình luận về Bài thơ "Chuyện tình Trăng và biển"